Trên đời này không có ai yêu thích đơn độc, không muốn thất vọng, bọn họ lựa chọn cô độc. Nhưng phải làm sao khi chúng ta gặp bất ngờ “nam tính“rồi. Trước đây cứ nghĩ lớn lên mình sẽ thích, được làm những gì mình muốn, không ai quan tâm, điều đó đúng, nhưng đó là cái giá của sự cô đơn.
Lớn lên ai cũng có những lo toan, những đam mê riêng, không ai có thể theo chân mình mãi được. Thời gian thật sự rất tàn nhẫn, nó lấy đi những mối quan hệ của chúng ta, chẳng còn mấy người bên cạnh. Nhưng đừng buồn, bạn bè không cần nhiều, chỉ cần chất lượng thôi, chúng ta còn quá nhiều thứ phải lo. Vì vậy, đừng nhìn nỗi cô đơn “tan chảy” mỗi ngày.
* Bạn càng già đi, bạn càng cô đơn
Đứng giữa dòng người, không thể nhìn thấy dòng người qua lại, bạn mới cảm nhận được nhiều cung bậc cảm xúc giữa thành phố đông đúc này. Dù thế giới có rộng lớn đến đâu, bạn cũng không thể thoát khỏi sự bủa vây của cô đơn, bởi đó là cảm giác mệt mỏi nhưng cũng thật khó chịu. Nhiều ngày “cô đơn” họ lấp đầy niềm vui của một ngày với tâm trí trống rỗng.
Khi bầu trời khoác lên mình tấm áo đen của màn đêm, đồng thời, cảm giác cô đơn lại hiện lên trong chúng ta ngày càng rõ nét hơn. Một hôm anh bận từ sáng đến tối một mình. Bao nhiêu đau đớn khổ sở cũng một mình chịu đựng. Anh rất cô đơn, nhưng vì không muốn truyền cảm xúc tiêu cực của mình cho mọi người nên anh đã giữ nó trong lòng. Còn gì đau hơn không?
Trong thế giới của người lớn không chỉ có niềm vui, mà trong sâu thẳm trái tim mỗi người đều có một góc dành cho bóng tối, chỉ là nỗi đau chưa đủ bùng nổ ra bên ngoài. Làm người lớn có vẻ khó quá, hẳn là vì cô đơn mà bạn thường muốn rời xa, phải không? Nhưng nhận ra rằng bạn không thể nói rằng bạn có thể rời đi ngay lập tức, bởi vì “cô đơn” không tự nó xuất hiện trong những năm tháng trưởng thành, phải không? Sự cô độc đang đến giúp bạn độc lập hơn và mạnh mẽ hơn!
Đối mặt với sự cô đơn ở tuổi trưởng thành, một số người chọn cách sống chung với nó, trong khi những người khác cho rằng họ nên che giấu nó thật tốt. Nhưng nếu bạn có thể trốn một ngày, làm sao bạn có thể trốn cả đời? Có can đảm đối mặt với nó bây giờ chẳng phải tốt hơn sao? Đừng nghĩ bạn là người duy nhất đau khổ, hãy nhìn xung quanh có rất nhiều người cũng đang tập làm người lớn. Tất cả chúng ta đều giống nhau, vì vậy đừng buồn. Cố gắng hết sức!
* Cô đơn là một phần của quá trình trưởng thành
Mãi về sau tôi mới hiểu được giá trị của sự cô đơn, thật ra, cô đơn không đáng sợ, nó dạy bạn cách trưởng thành. Trải qua muôn ngàn cung bậc cảm xúc nhưng không có sức mạnh của ngôn từ, vẫn cô đơn cũng chẳng sao. Đôi khi cô đơn không phải là một lựa chọn, cũng không phải là một cảm xúc ổn định. Đôi khi ta đứng giữa hàng nghìn người nhưng nỗi cô đơn vẫn đeo bám ta.
Tại sao? đơn giản vì không nhất thiết phải vui khi ở giữa một đám đông. Cảm giác lạc lõng thường khiến người ta cảm thấy khó chịu, khó chịu đến mức không biết định nghĩa thế nào là “lạc”. Mỗi người đều phải thích nghi với sự thay đổi của các giai đoạn tình cảm khác nhau vì không ai có thể theo ta mãi trong suốt cuộc đời. Có những người chỉ xuất hiện giữa quãng thời gian ngắn ngủi của tuổi trẻ, nhưng lại làm ta day dứt mãi. Hóa ra điều người ta tiếc nuối không phải là một ai đó, mà là khi gặp phải giây phút xúc động ấy, lại rơi vào tình cảnh muốn níu kéo tuổi thanh xuân, lại muốn giữ người đó bên mình.
Nhưng phải làm thế nào? Khi cuộc sống được dẫn dắt bởi những mâu thuẫn và xung đột giữa tình cảm và lý trí, cùng là một sự việc, nhưng mỗi người lại nghĩ khác nhau. Cảm xúc không thể lẫn lộn và chúng ta không thể giữ ai đó lại nếu họ đã ra đi. Bạn chỉ cần tách cái có thể thay đổi và cái có thể chấp nhận được, rồi bạn sẽ hiểu được ý nghĩa đằng sau những câu chuyện, những con người. Cô đơn đi cả chặng đường dài cũng không buồn, miễn là không sao, một mình là được rồi. Những thứ ngoài tầm với thì phải bỏ lại. Hãy kiên cường cho dù cuộc đời có đối xử tệ bạc với chúng ta như thế nào. Tốt nhất!
* Ở một mình có cô đơn không?
“Dĩ nhiên, tại sao không?
Nhưng có vẻ như tôi đã quen với điều đó. “
Trước đây, khi tôi cảm thấy cô đơn không có ai bên cạnh, tôi đã tìm đến bạn bè của mình. Nhưng từng chút một câu chuyện đau khổ của tôi trở nên nhàm chán, mỗi người đều có việc của mình, họ không muốn nghe tôi nói nữa. Rồi tôi chọn cách im lặng, ôm nỗi cô đơn vào lòng. Như vậy có buồn không? Thật đáng buồn, nhưng đó là quy luật. Khi bước vào thế giới của người lớn, anh ta không còn khả năng đòi hỏi một cuộc sống ‘dễ dàng’ cho mình nữa.
Trên đời này không có ai yêu thích đơn độc, không muốn thất vọng, bọn họ lựa chọn cô độc. Nhưng phải làm sao khi chẳng may đụng phải “người lớn”. Trước đây tôi nghĩ khi lớn lên mình sẽ thích, có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, không ai quan tâm, điều đó đúng, nhưng đó là cái giá của sự cô đơn. Lớn lên ai cũng có những lo toan, những đam mê riêng, không ai có thể theo chân mình mãi được. Thời gian thật sự rất tàn nhẫn, nó lấy đi những mối quan hệ của chúng ta, chẳng còn mấy người bên cạnh. Nhưng đừng buồn, bạn bè không cần nhiều, chỉ cần chất lượng thôi, chúng ta còn quá nhiều thứ phải lo. Vì vậy, đừng nhìn nỗi cô đơn “tan chảy” mỗi ngày.
Sự trưởng thành giống như một bức tranh mang màu sắc của sự “cô đơn”. Khóc một mình, buồn một mình, đau một mình … một mình anh làm. Ngay cả khi niềm tin của anh tưởng chừng như sụp đổ, không có ai giúp đỡ, chỉ có anh tìm lại niềm vui, tìm lại động lực để tiến về phía trước.
Tại sao càng lớn tuổi, bạn càng cô đơn? Vì cuộc sống mỗi ngày một khó hơn. Nếu trong đầu bạn có nỗi sợ hãi, không dám ngẩng đầu đối mặt với nỗi cô đơn thì bạn sẽ chỉ rước lấy một cuộc đời đầy u buồn. Vì vậy, hãy nắm lấy trái tim, cô đơn không đáng sợ, nó đáng sợ khi bạn không thể vượt qua nó.
Bởi Dương Hạnh
.